Đoản văn ngọt – Nhẹ nhàng, đời thường
Cận Tư Hành rất thích hoa. Sau khi anh trai qua đời, mỗi ngày Cận Tư Hành đều nhờ người mang đến mộ phần anh ấy bó hoa tươi đẹp nhất trong ngày.
Nghe nói chủ cửa hàng hoa là cô gái từng được anh trai giúp đỡ. Một ngày rảnh rỗi, Cận Tư Hành đích thân đến tiệm, tình cờ gặp được cô gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện kia trong lời kể của anh trai. Chỉ tiếc rằng, cô là một người câm.
Lần gặp lại tiếp theo là ở sân bay. Do thời tiết bất thường, chuyến bay bị hoãn, hành khách được sắp xếp nghỉ ngơi tạm thời. Cận Tư Hành và cô gái ấy tình cờ cùng ở trong một phòng chờ. Khi đó, anh mới biết tên đầy đủ của cô là Lương Chi Hạ.
Thời tiết dần ổn định, chuyến bay được nối lại. Không biết là ai vô tình va vào ai, trong khoảnh khắc hỗn loạn, Cận Tư Hành bất ngờ trao đi nụ hôn đầu đời của mình — đối tượng chính là Lương Chi Hạ, người cũng đang hoảng hốt chẳng kém.
Nụ hôn vừa dứt, như có ma xui quỷ khiến, Cận Tư Hành nói:
“Hay là… chúng ta kết hôn đi?”
Điều không ai ngờ được là — Lương Chi Hạ đồng ý.
—
Lưu ý khi đọc:
Nữ chính trong giai đoạn đầu mắc chứng khó nói do sang chấn, về sau sẽ dần hồi phục.
Nữ chính là người từng được anh trai nam chính giúp đỡ, không có quan hệ đặc biệt khác.
Tag: Yêu sâu đậm, Ngọt ngào, Nhẹ nhàng, Chữa lành, Cưới trước yêu sau, Cứu rỗi
Lập ý: Tích cực, lạc quan, luôn hướng về phía trước.
Bình luận truyện
Viết bình luận