Đồng Nhân Gia Giáo Vẫn Luôn Ở Đây

Chương Cuối

trước
sau

Mười bốn tuổi, Cát Xuyên Huệ vẫn sống một cuộc đời bình thường, không có gì thay đổi.

 

Ở lớp mới, cô quen thêm vài người bạn nói chuyện hợp ý, tham gia câu lạc bộ mới, thỉnh thoảng còn đi chơi với bạn vào cuối tuần. Chỉ là con đường nhỏ về nhà năm xưa, giờ không còn ai cùng cô bước đi nữa. Thỉnh thoảng, cô vẫn gặp Sawada Tsunayoshi trên đường về, cả hai chỉ nói vài câu chuyện thú vị xảy ra ở trường, rồi nhẹ nhàng chào nhau: “Ngày mai gặp lại.”

 

Sau một thời gian yên bình như vậy, có một ngày, cậu bé dịu dàng năm nào – Sawada Tsunayoshi, người từng ngoan ngoãn như một chú thỏ, bỗng chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi, giữa sân trường đông đúc, lớn tiếng hét lên tỏ tình với nữ sinh xinh đẹp nhất toàn trường. Sau đó, cậu còn đánh bại một đàn anh đã thách đấu mình ngay tại sân vận động.

 

Ngày hôm đó tan học, Cát Xuyên Huệ lần đầu tiên chủ động tìm Tsunayoshi nói chuyện.

 

– Trạch Điền đồng học… Hôm nay không sao chứ?

 

– Không… không có chuyện gì cả.

 

– Tuy không tận mắt chứng kiến, nhưng nghe nói Trạch Điền đồng học đã thắng?

 

– Tạm coi là vậy…

 

– Thật sự không có chuyện gì sao? Tớ cứ cảm thấy cậu có gì đó đang lo lắng…

 

– Ừm… Không sao đâu, Cát Xuyên đồng học, cậu không cần lo!

 

– Vậy à…

 

Một ngày nào đó năm mười bốn tuổi, Cát Xuyên Huệ nhận ra, hóa ra cô vẫn rất để ý đến Sawada Tsunayoshi.

 

Cũng một ngày nào đó năm ấy, Sawada Tsunayoshi lần đầu tiên nói dối với người bạn đã cùng mình lớn lên.

 

Sau đó, Cát Xuyên Huệ vẫn sống cuộc sống bình thường của mình, còn Tsunayoshi thì có thêm bạn mới: Gokudera Hayato – cậu bạn chuyển trường, và Yamamoto Takeshi – thành viên đội bóng chày.

 

Năm mười lăm tuổi, Huệ thường thấy ba người họ đi cùng nhau, cười nói rôm rả. Có lần, khi định chào hỏi Tsunayoshi, cô vừa mở miệng thì đã nghe tiếng gọi thân mật “A-Cương” từ cậu bạn tóc đen. Rồi cô lại chẳng biết nên nói gì nữa. Đúng vậy, họ khác lớp, cô chẳng quen biết hai người bạn mới kia, chào hỏi rồi thì sao chứ? Có lẽ chỉ là làm phiền họ mà thôi.

 

Về đến nhà, Cát Xuyên Huệ ngồi thẫn thờ trong phòng. Lần đầu tiên, cô thấy ghét cái tính ít nói của mình. Cô chợt nhớ không rõ từ bao giờ hai người bắt đầu gọi nhau bằng họ thay vì tên.

 

Một ngày nào đó năm mười lăm tuổi, Cát Xuyên Huệ quyết tâm, lần sau tan học nhất định sẽ nở nụ cười chào Tsunayoshi.

 

Một ngày nào đó năm mười lăm tuổi, Tsunayoshi và nhóm bạn vẫn ồn ào, náo nhiệt và đầy mạo hiểm như cũ.

 

Sau đó, quan hệ của Cát Xuyên Huệ và Sawada Tsunayoshi vẫn là “bạn học thân thiện”.

 

Năm mười sáu tuổi, Huệ dần nhận ra Tsunayoshi không còn là cậu bé “phế sài Cương” như trước nữa. Cậu trưởng thành, kiên cường hơn, dường như cũng mang theo nhiều tâm sự. Bên cạnh cậu không chỉ có Gokudera hay Yamamoto mà còn nhiều người lạ mặt cô không biết. Từ nhà cô, luôn nghe vọng đến tiếng ồn ào, cãi cọ từ nhà Trạch Điền. Nhưng không hiểu sao, với cô, họ lại giống như một gia đình – ồn ào nhưng bền chặt. Huệ biết mình không thể tham dự vào thế giới đó. Nhưng cô vẫn giữ khoảng cách bạn học thân thiện, không hỏi những điều khiến mình tò mò, và Tsunayoshi cũng không bao giờ kể về những phiền muộn của cậu.

 

Mười sáu tuổi, Cát Xuyên Huệ vẫn sống một cuộc đời lặng lẽ, ổn định như cũ.

 

Mười sáu tuổi, Sawada Tsunayoshi bắt đầu băn khoăn và lo lắng cho tương lai của chính mình.

 

Sau khi tốt nghiệp cấp hai, cả hai bắt đầu bước vào cấp ba, và lần này lại được phân cùng lớp.

 

Mười bảy tuổi, ngày 14 tháng 10, Cát Xuyên Huệ quyết định tự tay tặng Tsunayoshi một món quà sinh nhật. Những năm trước, quà đều được người lớn thay cô đưa tặng. Nhưng năm nay, họ lại cùng lớp – cô muốn tự mình làm điều đó để kỷ niệm tình bạn của họ.

 

Cô chọn một chiếc khung ảnh thật kỹ càng, mang theo hy vọng đến trường. Nhưng từ sáng đến tối, chiếc bàn của Tsunayoshi vẫn trống trơn. Bạn thân nói nhỏ với cô: “Nghe nói cậu ấy đột ngột chuyển trường rồi. Không chỉ Tsunayoshi, cả Gokudera và Yamamoto cũng vậy.”

 

Món quà của Huệ lặng lẽ nằm trên bàn cậu, như đang mỉa mai sự đa tình của cô.

 

Cùng ngày hôm đó, A Kim – chú chó đã gắn bó với Huệ suốt 11 năm – cũng rời bỏ cô. Nó ra đi trong vòng tay của cô sau một buổi chiều về nhà.

 

Tối hôm đó, Huệ mở lại album ghi dấu quá trình trưởng thành của mình và A Kim. Vô tình, cô bắt gặp một tấm ảnh: Cô đang ôm A Kim, còn bên cạnh là Tsunayoshi với nụ cười hơi ngượng ngùng. Cô nhớ đó là tấm ảnh họ chụp năm 7 tuổi – cũng là tấm ảnh duy nhất ba người có chung trong đời.

 

Cô siết chặt bức ảnh, chậm rãi đứng lên, nhìn lại món quà chưa kịp trao. Bao nhiêu ký ức ùa về, dừng lại nơi lần đầu tiên họ gặp nhau. Và rồi, cô không kìm được nước mắt.

 

Cô cũng không rõ mình đang khóc vì điều gì. Chỉ là, cô vẫn nắm chặt bức ảnh ấy, khẽ nói:

 

“Giống như một trò cười vậy…”

 

Hai ngày sau, Cát Xuyên Huệ chôn chiếc hũ tro cốt nhỏ của A Kim ở mảnh đất trống sau vườn – nơi nó thích nằm nhất. Cùng với đó, cô cũng chôn theo bức ảnh chung trong khung – một món quà sinh nhật không thể trao đi.

 

Ngày hôm ấy, mười bảy tuổi, Cát Xuyên Huệ và mười bảy tuổi Sawada Tsunayoshi lại một lần nữa mất liên lạc.

 

Ngày hôm ấy, Sawada Tsunayoshi lặng lẽ rời khỏi con phố nơi cậu đã lớn lên.

 

Sau này, Cát Xuyên Huệ một mình hoàn thành những năm tháng cấp ba, rồi một mình bước vào cuộc sống đại học.

 

trước
sau