Ngày hôm sau, ánh nắng sớm dịu dàng xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt tôi, mang theo một tia ấm áp và yên tĩnh. Mọi thứ dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra, như thể cơn ác mộng đêm qua chỉ là một ảo giác thoáng qua.
Sau khi thu dọn xong xuôi, tôi bắt đầu cảm thấy đói, nhưng khi nhìn quanh căn nhà trống trơn mới chuyển tới, tôi mới nhận ra mình vẫn chưa mua gì để nấu ăn. Đêm qua cũng chỉ tạm bợ lót dạ bằng một chiếc bánh mì.
Tôi nhớ hình như gần đây có một khu phố buôn bán, bèn mở bản đồ trên điện thoại, quyết định tới đó kiếm gì ăn.
“Gì mà đi mãi chưa tới vậy…” — Tôi lẩm bẩm, mắt vẫn dán vào bản đồ trên màn hình. Không cẩn thận, tôi va phải một người đang đi ngược chiều.
“Xin lỗi, xin lỗi!” — Tôi theo phản xạ cúi người, liên tục nói lời xin lỗi.
“Vì sao cứ phải xin lỗi mãi vậy? Tôi cũng có lỗi mà, không nhìn đường nên mới va vào bạn. Tôi mới là người nên xin lỗi.” — Một giọng nam dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu tôi.
Tôi ngẩng đầu, bắt gặp một người đàn ông… đẹp đến kinh ngạc.
Anh cao lớn, mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản và quần dài sẫm màu. Vạt áo hơi mở, để lộ một đoạn ngực trắng nhưng rắn chắc. Gương mặt anh hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu, đặc biệt là đôi mắt — sâu thẳm như mặt hồ, thanh khiết nhưng ẩn chứa một nỗi buồn khó gọi tên.
Anh nhìn tôi, khẽ mỉm cười — nụ cười ôn hòa như thể đã quen với ánh mắt ngơ ngẩn của người khác. Anh đưa tay vẫy nhẹ trước mặt tôi.
Tôi giật mình tỉnh lại, mặt hơi ửng hồng vì xấu hổ:
“Xin lỗi, tôi lơ đãng một chút.”
“Có vẻ bạn rất thích xin lỗi thì phải?”
“Hả?” — Tôi nhìn vào mắt anh, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác quen thuộc không rõ lý do.
Chẳng lẽ tôi từng gặp anh rồi?
Không… không thể nào. Tôi vội phủ nhận suy đoán của chính mình. Nếu đã từng gặp, tôi tuyệt đối không thể quên được một người như vậy.
“Bạn đến đây du lịch sao?” — Anh hỏi, giọng nói mang theo chút thân mật, như thể chúng tôi đã quen biết từ lâu.
“Xem như là để giải khuây vậy.” — Tôi do dự đáp, vẫn giữ chút cảnh giác trong lòng. Dù sao tôi cũng từng có một bài học nhớ đời.
“Vậy thì chúc bạn chơi vui nhé.” — Anh mỉm cười, thấy được sự phòng bị trong mắt tôi liền không cố nói thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi.
Tôi dõi theo bóng lưng anh dần khuất xa… không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một nỗi buồn khó tả.
Rõ ràng… tôi đâu có quen biết gì anh đâu?
Tôi đi dọc con phố, ánh nắng chiếu rực rỡ xuống mặt đường. Xa xa là bãi biển vàng óng ánh, trẻ con nô đùa, tiếng sóng vỗ bờ và tiếng cười đùa đan xen vào nhau tạo nên khung cảnh bình yên lạ thường.
Ven đường, một bà lão đang bày quầy bán đồ thủ công bỗng đứng dậy, đưa cho tôi một chiếc vỏ ốc biển:
“Cô gái, cái này tặng cho cháu.”
Tôi ngẩn ra, vội vàng đón lấy chiếc ốc biển màu lam trong tay bà. Nó bóng loáng, hoa văn xoắn ốc rất đẹp.
Tôi cúi xuống nhìn kỹ sạp hàng nhỏ của bà — toàn là đồ thủ công tinh xảo: những chiếc vòng cổ làm từ vỏ sò được mài dũa cẩn thận, lấp lánh dưới ánh nắng; những món trang trí làm từ đá nhiều màu; cả tượng điêu khắc bằng ốc biển sống động như thật.
Bà ăn mặc giản dị, khuôn mặt mang theo dấu vết của năm tháng. Tôi cảm thấy hơi ngại, liền cầm một chiếc vòng cổ vỏ sò màu trắng lên hỏi:
“Cái này bao nhiêu tiền ạ?”
Bà chỉ cười xua tay, giọng nói khàn khàn nhưng đầy kiêu hãnh:
“Nếu cháu thật lòng thích thì cứ cầm đi. Bà không phải kiểu người buôn bán lấy lời đâu.”
Bà nói rất thản nhiên, nhưng đầy sức sống.
“Cô gái à, cháu dễ bị lừa lắm đấy.” — Bà lại nói. “Có người chuyên lấy cớ tặng đồ rồi chặt chém khách du lịch một trận ra trò. Không mua thì không cho đi.”
“Còn bà thì khác, ngày thường không có việc gì thì ngồi đây làm đồ thủ công, bán chút cho vui. Gặp người có duyên, thích thì cho luôn, không lấy tiền.”
Tôi ngập ngừng hỏi:
“Vậy bà kiếm sống kiểu gì ạ?”
Bà chỉ tay về phía khu biệt thự ven biển:
“Riêng ở khu đó bà còn có ba căn nhà đấy, cháu nghĩ xem?”
Tôi đơ người. Hóa ra… vai hề là tôi.
Bạch Sa Loan, nơi tôi đang ở, là biệt thự mà ba tôi đã mua trước khi mất. Căn hộ cũ bán đi cũng để lại cho tôi một khoản tiết kiệm kha khá.
Tôi cúi đầu cảm ơn bà, rồi xoay người đi mua ít đồ dùng sinh hoạt và nguyên liệu nấu ăn.
Trong lòng tôi bỗng dưng thấy nhẹ nhõm hơn. Tôi bắt đầu mong chờ những ngày sắp tới — mong rằng tương lai sẽ dần tốt đẹp hơn.