HP – Ta Thiên Vị Ngươi

Chương Cuối

trước
sau

Về sau, chúng ta cứ như vậy vui vẻ sống chung nửa năm, cho đến khi sắp đến tiệc sinh nhật bảy tuổi của ta. À đúng rồi, quên mất chưa giới thiệu: ở Anh quốc, các gia tộc thuần huyết sẽ tổ chức tiệc sinh nhật khi con cái họ tròn bảy tuổi và ma lực ổn định. Đây cũng là dịp để tuyên bố người thừa kế, đồng thời tiến hành giao lưu với các gia đình thuần huyết khác.

 

Phần quan trọng nhất của buổi tiệc chính là điệu nhảy mở màn. Đó là nghi thức xuất hiện đầu tiên của chủ tiệc, và bạn nhảy sẽ được chọn từ một đứa trẻ khác giới, thuộc gia tộc khác. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, ta cảm thấy Alyssa là người thích hợp nhất. Trước hết, chúng ta lớn lên cùng nhau, rất hiểu nhau. Thứ hai, ngoài nàng ra… thì ta cũng chẳng thân thiết với ai khác cả.

 

Vì vậy, ta bắt đầu dò hỏi xem nàng có muốn làm bạn nhảy của ta không, nhưng nàng cứ mãi không trả lời.

 

??? Là sao vậy? Đầu óc nàng chẳng phải rất lanh lợi sao? Chẳng lẽ là đang “làm giá”?! Thôi được rồi, bổn thiếu gia sẽ chiều theo ý nàng.

 

“Khụ khụ.” Trong một lần hai đứa cùng đi dạo quanh lâu đài, ta lên tiếng, “Này, Alyssa.”

 

“Hử?” Nàng ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt to.

 

!! Ta lập tức hít một hơi lạnh. Nửa năm rồi, ta vẫn không tài nào kháng cự nổi đôi mắt đó. Chủ yếu là vì… mắt nàng đẹp quá! Nửa năm qua ta còn lên mấy tạp chí trang sức để tìm màu mắt giống như vậy, nhưng chẳng thấy đâu. Si mê quá mức, đến mức phụ thân còn phải gọi ta tới nói chuyện, hỏi vì sao ta lại “phát cuồng” vì đá quý…

 

“Khụ khụ.” Ta kéo lại trọng tâm câu chuyện. “Bổn thiếu gia đặc biệt cho phép ngươi làm bạn nhảy trong tiệc sinh nhật bảy tuổi của ta. Ngươi có muốn không?!”

 

“Ta á?” Nàng chỉ vào chính mình. “Có được không?”

 

“Có được không? Là sao?”

 

“Ý ta là, ta còn chưa đủ bảy tuổi, có thể làm bạn nhảy của ngươi không?”

 

“Đi hỏi mẹ một chút là được mà. Ngươi chỉ nhỏ hơn ta 17 ngày thôi, chắc không thành vấn đề.” Nói rồi, ta kéo tay nàng đi về phía phòng bên cạnh.

 

Kết quả là ——

Mẫu thân của ta và mẫu thân của nàng đều cực kỳ tuân thủ quy củ, chẳng hiểu phong tình gì cả: họ… không đồng ý!

 

Sự từ chối ấy được nói ra bằng một loạt lý do nghe cực kỳ hợp tình hợp lý, làm ta không còn cách nào cãi lại. Cuối cùng, ta chỉ có thể lùi một bước: ta sẽ là bạn nhảy trong điệu nhảy mở màn của nàng vào lần sau vậy.

 

Nhưng mà —— trên có chính sách, dưới có đối sách! Không thể công khai thì ta làm lén! Không sai, vào ngày tổ chức tiệc sinh nhật bảy tuổi, ta bí mật đưa Alyssa tới, giấu nàng trong phòng để quần áo.

 

Sau khi nhảy xong điệu mở màn, ta lập tức chạy về phòng xem nàng có bị phát hiện không. Khi ta kéo một đống quần áo ra và thấy nàng bước ra, ta lại hít một hơi lạnh nữa. Trời ạ… nàng giống hệt búp bê Tây Dương! Không biết có con búp bê Tây Dương nào đẹp như nàng không nữa. Có lẽ ta nên lên mấy tạp chí trang sức tìm lại xem.

 

Nàng hỏi ta: “Bạn nhảy của ngươi, Pansy Parkinson, có xinh không?”

 

“Cũng… được thôi.” Ta ậm ừ trả lời. Không phải ta không muốn nói thật, mà là lúc khiêu vũ, ta toàn nghĩ đến nàng, nên thật ra cũng chẳng để ý bạn nhảy của mình là ai.

 

Để tránh bị phát hiện, ta không ở lại lâu mà lén đưa nàng rời khỏi tiệc. Sự thật chứng minh, Malfoy chính là thông minh – chuyện này chẳng ai phát hiện ra cả!

 

Về sau, hai đứa chúng ta cùng học kiến thức trường học trước khi nhập học, cùng học lễ nghi quý tộc, cùng tham dự tiệc tùng.

 

Mọi thứ đều thật yên bình và đẹp đẽ… À, trừ việc cha nàng vì cảm thấy ta mạnh mẽ hơn nên đã bắt nàng học phụ đạo tăng cường. Kết quả là nàng bị mệt đến ngất xỉu.

 

Sau khi nàng tỉnh lại, ta cực kỳ nghiêm khắc nói: “Từ nay về sau, ngoại trừ ta, kể cả ba ngươi, cũng không được cùng ai bay trên chổi nữa! Nguy hiểm, ngươi có hậu di chứng!”

 

“Ta không có!” Nàng hét lên.

 

“Ngươi có!” Ta hét to hơn.

 

“Không có!” Nàng gân cổ cãi lại.

 

“Ta nói ngươi có là có!” Ai sợ ai chứ!

 

“Thôi được…”

 

Nàng cúi đầu, bĩu môi. Ha, đấu khẩu với ta, nàng vẫn còn non lắm.

 

Năm chúng ta mười một tuổi, thư mời nhập học đến. Ta đắn đo giữa Durmstrang và Hogwarts, nàng thì cân nhắc giữa Beauxbatons và Hogwarts.

 

Cuối cùng, nàng chọn Hogwarts, nói là vì em trai mong nàng theo đuổi lựa chọn của bản thân. Xì! Ai mà không biết là vì nàng không nỡ xa ta. So với đệ đệ, nàng rõ ràng thiên vị ta – cái người ca ca này – nhiều hơn.

 

Vì nàng thiên vị, nên ta cũng đành chiều theo ý nàng: cùng đến Hogwarts!

 

À, đệ đệ nàng tên là Lucas. Cái tên đó vì không quen khí hậu Anh quốc mà mãi ở lại Pháp. Xì, Alyssa lúc nào cũng bảo em trai nàng đẹp trai đến mức “kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ”. Nhưng mà thì sao chứ, vẫn chỉ là một tên “khí hậu không hợp” yếu đuối!

 

Sau đó, chúng ta cùng đi Hẻm Xéo mua đồ, cùng lên chuyến tàu tốc hành Hogwarts, và cùng được phân vào Slytherin.

 

Nói thật, ban đầu ta cũng hơi lo nàng sẽ bị phân vào Ravenclaw. Trời ạ! Ravenclaw ở tít trên cao, còn Slytherin ở tầng hầm. Mà lịch học đâu phải lúc nào cũng trùng nhau, nếu vậy thì ta sao chăm sóc nàng được!

 

Đương nhiên, không phải vì ta muốn chăm sóc nàng đâu! Là do cha mẹ ta dặn vậy! Hơn nữa, sau cái lần nàng bị ba mình bắt học đến ngất, chúng ta đã xác định là “bằng hữu tốt nhất” của nhau rồi. Chăm sóc nàng là chuyện đương nhiên!

 

Để đề phòng bất trắc, ta còn uy hiếp nàng: nếu không vào Slytherin, ta sẽ không thèm để ý đến nàng nữa! Nàng lườm ta một cái, trợn mắt rồi bĩu môi, không nói gì.

 

Tóm lại, cuối cùng nàng vẫn được phân vào Slytherin. Khỏi nói cũng biết, chắc chắn là do áp lực bị ta “đe dọa”. Nàng còn kể lại rằng mình đã thương lượng với Mũ Phân Loại để được vào Slytherin. Còn cái kiểu lườm ta ấy à… chắc là lúc đó nàng suýt khóc, nên mới trợn mắt để ngăn nước mắt không rơi đấy.

trước
sau