Viviana đã ở trong tòa lâu đài hoa hồng cổ kính này ba ngày, vậy mà vẫn chưa được gặp chàng trai tên là Duy Lạc Đức.
Sáng nay, nàng thức dậy, rửa mặt, thay một chiếc váy dài bằng ren cầu kỳ, đeo lên cổ chiếc vòng đá quý lấp lánh, rồi thong thả bước vào phòng ăn, dùng bữa sáng do quản gia chuẩn bị riêng cho mình.
Chỉ vài lát bánh mì nướng, một miếng bánh kem dâu tây nhỏ, kèm theo một ly sữa bò được giữ ở nhiệt độ hoàn hảo.
Giống hệt hai ngày trước đó, khẩu vị vẫn vừa vặn hợp với nàng như thường ngày.
Viviana cũng không rõ làm sao quản gia lại biết rõ sở thích của mình đến thế.
Nhưng hiện tại, nàng không định bận tâm đến vấn đề đó.
Bởi vì so với những chuyện vụn vặt kia, điều nàng mong muốn nhất lúc này là được gặp chủ nhân của tòa lâu đài này —— Duy Lạc Đức · Y Nhĩ Bạc Đức, người tình mà nàng vừa mới quen chưa đến nửa tháng.
“Hôm nay anh ấy vẫn chưa khỏe sao?” Viviana đặt dao nĩa xuống, nhẹ nhàng dùng khăn tay lau khóe miệng, rồi theo thường lệ cất tiếng hỏi.
Hai ngày qua, mỗi khi nàng đề cập đến mong muốn được gặp Duy Lạc Đức, quản gia đều lấy lý do “cậu chủ vẫn chưa khỏe” để khéo léo từ chối.
Lần này, Viviana quyết định đổi giọng, khẽ pha chút mỉa mai:
“Vẫn là… thân thể chưa bình phục sao?”
Quản gia mỉm cười, đôi tay thon dài mang bao tay trắng vừa thu dọn đĩa trên bàn, vừa đều giọng đáp lại một lời giải thích mà có lẽ ông đã lặp đi lặp lại vô số lần:
“Thiếu gia vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.”
Viviana nhíu mày:
“Vậy… vẫn kiên quyết từ chối gặp tôi?”
“Thưa tiểu thư, tôi nghĩ là vậy. Khi nào thiếu gia muốn gặp cô, cậu ấy sẽ chủ động đến tìm cô.”
Muốn gặp nàng sao?
Viviana chợt nhớ lại tình huống hỗn loạn đêm hôm đó, khóe môi khẽ cong lên mà chẳng có lấy chút ý cười.
Đã làm ra tất cả những chuyện đó, nàng nghĩ, có lẽ trong một thời gian dài nữa, anh sẽ không muốn gặp nàng.
Sau khi thu dọn xong đồ ăn, quản gia đẩy xe thức ăn chuẩn bị rời đi. Viviana đứng dậy, thử đi theo phía sau ông, vừa đi vừa hỏi:
“Mấy quyển sách ngài đưa cho tôi trước đây, tôi đã đọc xong rồi. Cứ ở trong phòng mãi thật chán… Tôi có thể đi dạo quanh đây một chút không?”
Quản gia dừng bước, hào phóng đứng nép sang bên để lộ lối ra:
“Dĩ nhiên rồi. Tòa lâu đài này không có bất kỳ giới hạn nào đối với tiểu thư. Cô có thể đi bất cứ đâu mình muốn.”
“Vậy sao? Nếu thế… ngài có thể đưa tôi trở về không?” Viviana tranh thủ cơ hội hỏi tiếp.
“Chẳng lẽ nơi này có điều gì khiến tiểu thư không hài lòng sao?”
“Không… không có. Chỉ là tôi muốn về nhà.”
“Thiếu gia đã đưa cô đến đây, nơi này… cũng có thể xem là nhà của cô.”
“Ngài biết rõ… điều đó không giống nhau.”
“Vậy thì, nó khác ở điểm nào, thưa tiểu thư Viviana?”
Cuối cùng, cuộc trò chuyện lại một lần nữa đi vào ngõ cụt.
Viviana không muốn tốn lời thêm nữa, nàng lễ phép chào tạm biệt quản gia, rồi lập tức xuống lầu, hướng về phía khu vườn trong lâu đài – nơi trồng hàng loạt những bụi hoa hồng trắng rực rỡ.