Lâm Ngữ chọn chỗ ngồi gần chỗ của thiếu niên, ở hàng phía sau cậu. Cô còn chưa kịp thu xếp xong sách vở thì đã nghe thấy giọng của Mạc Tiểu Béo ở phía trước, nhiệt tình chào hỏi:
“Nghe nói trường cũ của cậu giống như cái chợ, cái gì cũng có, tiết học thì loạn xạ cả lên. Cậu xem lớp mình không phải tốt hơn sao? Bầu không khí học tập tích cực hẳn lên, cứ như âm tào địa phủ vậy đó!”
Giọng nói của Mạc Tiểu Béo tràn đầy tự hào, nhưng nghe kỹ lại mang chút mỉa mai.
Lâm Ngữ chớp mắt, mái tóc bằng hơi dài che khuất một phần khuôn mặt. Cô im lặng cúi đầu, không biết nên đáp lại thế nào.
Thấy cô có vẻ ngại ngùng, Mạc Tiểu Béo liền cầm sách vở lên, làm ra vẻ muốn cùng cô thảo luận đề bài, cười nói:
“Đừng để ý, tớ nói chuyện vẫn vậy đó, hay nói đùa mà không biết giữ chừng mực.”
“Tớ tên là Mạc Tiểu Béo, bình thường cậu cứ gọi là Tiểu Béo là được rồi. Cậu đừng sợ, đừng quan tâm đến đám yêu ma quỷ quái kia, lớp mình tớ bảo kê cậu.”
Lâm Ngữ nhẹ gật đầu, cuối cùng cũng có thể trút bỏ một chút thẹn thùng trong lòng.
Mạc Tiểu Béo gãi đầu, cảm thấy thế nào cũng không moi được lời từ bạn học mới, bèn có chút chán nản quay lại, tìm người khác tán gẫu.
Ngược lại, Lâm Ngữ lại lặng lẽ quan sát thiếu niên ngồi bên cạnh Mạc Tiểu Béo – người đang gục đầu trên bàn ngủ.
Cậu ngồi cạnh cửa sổ, lười biếng gối tay lên bàn, vẫn chưa tỉnh dậy.
Trên mặt có vài vết đỏ mờ nhạt, còn có một chút vết trầy, tuy không nghiêm trọng nhưng nhìn qua lại có chút xót xa. Có lẽ vì tiếng nói chuyện của Mạc Tiểu Béo quá to nên cậu hơi nhíu mày.
Lâm Ngữ giật mình trong lòng, còn chưa kịp thu ánh mắt về thì thiếu niên kia đã mở mắt.
Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cô lập tức bị bắt gặp — chính xác, bị ánh nhìn thẳng thừng của cậu chộp lấy.
Khác với vẻ dịu dàng sau này của cậu, thiếu niên lúc này đôi mắt mỏng manh hơi hé mở, đuôi mắt khẽ nhếch mang chút sắc hồng, thoáng hiện lên một tia không kiên nhẫn vì bị quấy rầy.
Mũi cậu cao, môi mím chặt — đường nét sắc sảo, ánh nhìn có phần sắc lạnh.
Chân cậu dài đến mức đặt dưới bàn trông rất chật chội. Mạc Tiểu Béo ngồi cùng bàn lại chẳng biết điều, không những làm cậu thức giấc mà còn chiếm hơn nửa chỗ ngồi của cậu.
Thiếu niên không khách sáo đá một cú vào chân Mạc Tiểu Béo, cuối cùng cũng từ tư thế cuộn người ngồi thẳng lại.
Lâm Ngữ lắp bắp mở lời:
“Nếu cậu thấy không thoải mái, có thể dựa sang bàn tớ một chút… sẽ dễ duỗi người hơn.”
Mạc Tiểu Béo chỉ vào cô, cười to:
“Hóa ra cậu biết nói à? Có khi là kiểu sợ xã hội?”
Thiếu niên khẽ bật ra một tiếng “Xì ——”, liếc nhìn cô một cái, ánh mắt tràn đầy vẻ ngang ngược, phóng túng đặc trưng của tuổi trẻ, giống như đang nói: Tôi với cô quen thân lắm chắc?
Không nhận được bất kỳ phản hồi nào, cô gái nhỏ chỉ đành rũ mắt xuống. Gương mặt nhỏ nhắn bị mái tóc dày che phủ, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.
Lâm Ngữ giấu đi tất cả những cảm xúc nôn nóng trong lòng, cắn môi, trên mặt lộ ra vẻ ủy khuất không thể kìm nén.
Cậu ấy lúc này… thật là hung dữ.