Sơn Dã Gửi Thư

Chương 1

trước
sau

Khởi Phong Nhị Trung, vào giờ đọc sách buổi sáng, lúc nào cũng vang lên hàng chục giọng đọc đồng thanh. Tùy tiện chỉ ra một người, cũng có thể khiến cả lớp học bị “xốc” lên vì độ to và đồng đều của giọng đọc.

 

Thế nhưng khi thật sự đặt mình vào trong âm thanh trong trẻo ấy, lại kỳ lạ mang đến cho người ta một cảm giác trật tự và yên bình.

 

Điều này rất khác so với những gì cô từng trải qua ở ngôi trường cũ.

 

Nhưng lại giống hệt như hình ảnh trong trí nhớ của cô về thời trung học phổ thông.

 

Lâm Ngữ đã trọng sinh được vài ngày. Bây giờ cô đã hoàn toàn thích ứng với tính cách cũ của mình thời trung học: mẫn cảm, dè dặt, luôn cẩn thận từng li từng tí.

 

Cô cúi đầu bước theo giáo viên vào lớp học mới, không nói một lời. Dù vậy, ngay khoảnh khắc bước vào lớp, trong lòng cô vẫn không tránh khỏi rung động – bởi vì không khí nghiêm túc và tinh thần tuổi trẻ nơi đây quá mạnh mẽ.

 

Cũng bởi vì thiếu niên ngồi cuối lớp quá nổi bật — Lâm Ngữ chỉ liếc mắt một cái, đã thoáng thấy cậu ngồi nghiêng người sau góc tường.

 

Phải nói thêm rằng, nguyên nhân cô chuyển trường lần này vốn là để tìm người. Đương nhiên, cô không thể không để tâm.

 

Ánh nắng chiếu xuống mái tóc cậu thiếu niên, khiến từng sợi tóc trông như được phủ ánh sáng vàng rực. Bộ đồng phục trắng đen xen lẫn hơi nhăn trong gió, lại vô tình phác họa lên đường nét vóc dáng cao gầy rắn rỏi của cậu.

 

Rất đỗi quen thuộc.

 

Lâm Ngữ nhìn cảnh tượng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này, nhất thời ngây người.

 

Ở kiếp trước, họ đã từng yêu nhau suốt nhiều năm.

 

Lâm Ngữ nhớ lại, người yêu cũ ấy – một người dịu dàng, trầm ổn – khi kể về thời thanh xuân của mình, chỉ nhắc đến bản thân như một người chăm chỉ học hành, không có gì nổi bật. Nhưng cô không ngờ, cái gọi là “không nổi bật” lại chính là cậu trai mang khí chất như thế này.

 

Giáo viên chủ nhiệm đi theo ánh mắt của Lâm Ngữ, cũng nhìn thấy đám nam sinh ngồi phía sau lớp, vẻ mặt tỏ ra không lạ gì. Tuy Khởi Phong Nhị Trung vẫn nổi tiếng là trường có tỷ lệ đậu đại học rất cao, nhưng lớp nào cũng có vài học sinh nghịch ngợm, gây chuyện.

 

Giờ đọc sách sáng, mấy cậu đó đều gục xuống bàn ngủ say, chỉ cần không làm rối loạn trật tự lớp học, coi như góp phần điều hòa không khí căng thẳng vì áp lực học hành. Chủ nhiệm lớp cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

 

“Phía sau còn chỗ trống, em cứ ngồi tạm ở đó trước.” Giáo viên chủ nhiệm chỉ tay về phía cuối lớp, giọng không lớn lắm: “Một lát nữa dọn dẹp ổn thỏa thì theo tôi lên văn phòng nhận thư báo danh.”

 

Lâm Ngữ khẽ gật đầu, gần như không ai nhìn thấy. Trong lớp, các bạn học đều đang bận rộn ngâm nga bài học thật to, tranh giành từng giây từng phút để nhồi nhét tri thức vào đầu, chẳng ai quan tâm đến học sinh mới.

 

Giáo viên chủ nhiệm cũng không định giới thiệu cô với cả lớp.

 

Lâm Ngữ thu lại ánh mắt trong im lặng, khẽ thở dài rồi đi về phía cuối lớp.

 

Vừa ngồi xuống, một cậu béo ngồi phía trước đã quay đầu lại. Cậu khác hẳn với những bạn học nghiêm túc trong lớp – mồm miệng lắm lời, gia đình có điều kiện, không cần vất vả cày cuốc mà vẫn sống ung dung sung sướng.

 

Cậu có tính tò mò và lắm chuyện, từ lâu đã định bắt chuyện với bạn học mới này vài câu.

 

trước
sau